🔒 Nội dung chương này đang bị khóa
Miễn phí chương 1–2. Bạn đang xem chương 7.
Hãy mở liên kết bên dưới để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LK5HlVyng(Sau khi mở liên kết, quay lại trang này và tải lại nếu cần.)
Giọng nói trầm thấp, từ trên cao vọng xuống của bậc đế vương: “Lại đây.”
Ta cụp mắt, từng bước một tiến lại gần Chử Việt.
Khi còn cách vài bước, Chử Việt giơ tay kéo mạnh, ta không đứng vững, ngã nhào vào người hắn.
Bên dưới lại một trận xôn xao.
Hầu hết các quan viên cũ của tiền triều đều từng nghe qua chuyện tình giữa trưởng công chúa và trạng nguyên lang, giờ không nhịn được ghé tai nhau bàn tán.
Chử Việt trầm giọng: “Tiếp tục.”
Vì ta mà ngừng lại ban nãy, ca múa lại vang lên lần nữa, ta ngồi trong lòng hắn, chẳng đoán nổi hắn đang giở trò gì.
“Mâu Vĩnh Thời chết rồi.”
Chử Việt đột nhiên mở miệng.
“Hắn chết quá sớm, quả báo chưa nếm đủ, mối hận trong lòng trẫm vẫn chưa tiêu tan.”
“Nhưng có câu xưa nói rất đúng — cha nợ con trả.”
Chử Việt ép ta nhìn xuống phía dưới, nơi có mấy chục nữ tử yểu điệu xinh đẹp.
Hắn ghé sát tai ta, thì thầm:
“Những người này, đều là do Mâu Tín Lương đặc biệt phái tới để ám sát trẫm.”
Sắc mặt ta biến đổi.
Chử Việt dường như cảm thấy rất thú vị, một tay giữ chặt eo ta, ánh mắt mang ý cười mà uống rượu.
Tiếng trống dưới đài càng lúc càng dồn dập, mấy chục nữ tử áo trắng thân hình phiêu dật, như quỷ mị, hành tung khó lường.
Không biết từ lúc nào trong đại…