🔒 Nội dung chương này đang bị khóa
Miễn phí chương 1–2. Bạn đang xem chương 6.
Hãy mở liên kết bên dưới để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LK5HlVyng(Sau khi mở liên kết, quay lại trang này và tải lại nếu cần.)
Ma ma già trước kia đưa thuốc cho ta không biết đã đi đâu, đổi thành một tiểu nha đầu xa lạ.
Người ở trong cung lâu ngày, ai cũng cẩn trọng lời nói việc làm, ba bạt tai đánh không ra một tiếng, vậy mà tiểu nha đầu này suốt ngày líu lo không ngừng, chẳng hề thấy phiền.
Ta uống xong thuốc, đắng đến nhăn mặt, bốc một viên mứt, nghe tiểu nha đầu kể về cảnh tượng long trọng ngày Chử Việt đăng cơ.
“Ngày bệ hạ đăng cơ, trời hiện mây lành, mãi ba khắc sau mới tan. Mọi người đều nói bệ hạ là thiên mệnh sở quy, định sẵn phải đăng cơ làm hoàng đế.”
Thiên mệnh sở quy sao?
Ta kéo khóe môi cười.
Đúng là vậy.
Phụ hoàng tàn sát trung lương, hoàng huynh thì hoang dâm vô độ — trong mắt những người đó, Chử Việt chẳng phải chính là “thiên mệnh sở quy”, là cứu tinh do trời phái đến sao?
Vị ngọt trong miệng đã tan, cổ họng đắng đến khô khốc.
“Tiểu Châu, ta buồn ngủ rồi.”
Cô nha hoàn lắm lời vẫn đang ríu rít kể chuyện đành lè lưỡi tiếc rẻ, rồi đi trải giường.
Ta lề mề đứng dậy, ngáp một cái. Gần đây không biết tại sao lại càng lúc càng hay buồn ngủ.
“Cô nương ngủ đi, nô tỳ ở bên ngoài, có chuyện gì cứ gọi.”
Tiểu Châu có vẻ không biết thân phận thật của ta, cứ một tiếng “cô nương”, ta cũng chẳng muố…