🔒 Nội dung chương này đang bị khóa
Miễn phí chương 1–2. Bạn đang xem chương 7.
Hãy mở liên kết bên dưới để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LK5HlVyng(Sau khi mở liên kết, quay lại trang này và tải lại nếu cần.)
“Không cần, nói luôn ở đây!”
Tôi bật cười:
“Anh chắc chứ? Có khi lát nữa lại hối hận đấy!”
6
Tôi thật lòng chỉ muốn khuyên Trần Vĩ đừng kích động, vì đôi khi một câu nói bốc đồng có thể đổi lấy cả đời ân hận.
Không ngờ lời nói ấy lại khiến anh ta hoàn toàn mất kiểm soát.
Anh ta dứt khoát dẫn cả đám người xuống quảng trường dưới khu nhà:
“Ở dưới kia có màn hình LED to đùng, xem cho rõ!”
Tôi vui vẻ gật đầu, còn quay lại ngoắc Dương Dương đang co rúm lại như chim cút:
“Đi thôi, Dương Dương!”
Trần Vĩ cau mày:
“Chuyện không hay ho gì, cô dẫn thằng bé theo làm gì?”
Ngay từ lúc quản lý khu nhà xuất hiện, Dương Dương đã cứng đờ cả người, trốn hẳn sau lưng ba.
Khi nghe đến chuyện chiếu video công khai, nó bắt đầu run lên bần bật.
Nhưng Trần Vĩ chỉ nghĩ con trai bị dọa sợ, hoàn toàn không để ý đến ánh nhìn đầy ẩn ý mà quản lý khu nhà dành cho Dương Dương.
Dương Dương vừa đi vừa lùi:
【Con không đi đâu! Mẹ kế không có ý tốt gì cả, mắt mấy con mèo trong video đều không còn, con mà xem chắc tối sẽ gặp ác mộng mất!】
Trần Vĩ cau mày nghi ngờ:
“Sao con biết trong video mấy con mèo không còn mắt?”
Đúng vậy, tại sao nó lại biết?
Tôi mỉm cười, lên tiếng “giải vây”:
“Chắc là nghe ai kể lại thôi.”
Như…