🔒 Nội dung chương này đang bị khóa
Miễn phí chương 1–2. Bạn đang xem chương 4.
Hãy mở liên kết bên dưới để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LK5HlVyng(Sau khi mở liên kết, quay lại trang này và tải lại nếu cần.)
Anh ta cúi xuống liếc nhìn cuốn sách trong tay cô ta, rồi nói:
“Cứ cúi đầu luyện như vậy, hiệu quả không cao đâu.”
Nói rồi, anh ta ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh cô ta rất tự nhiên, mở sách của mình ra, chỉ vào đoạn văn mô tả kiến trúc khá phức tạp, bảo:
“Thử đọc đoạn này xem.”
Bạch Mạt Lị đỏ mặt, dưới ánh mắt khích lệ (hoặc có lẽ chỉ là cô ta tự nghĩ là khích lệ) của anh ta, bắt đầu lắp bắp đọc từng chữ.
Ngón tay Cố Tây Châu chỉ vào một từ chuyên ngành khó đọc, tôi nghe thấy giọng anh ta
trầm thấp, kiên nhẫn, chỉnh lại cách phát âm cho cô ta, chỉ dạy cách ngắt câu, làm sao để giọng ổn định hơn.
Nắng chiều xuyên qua ô cửa kính lớn, rải khắp không gian, từng hạt bụi li ti lơ lửng trong
ánh sáng vàng dịu. Hai người họ ngồi dưới nắng, bất giác lại tạo nên một khung cảnh hài hòa tĩnh lặng đến lạ thường.
Tất nhiên, lúc đó Bạch Mạt Lị vẫn chỉ là người bị động được giúp đỡ.
Cho đến khi tôi thấy cô ta nhìn nghiêng gương mặt của Cố Tây Châu, trong mắt từng chút
từng chút một nhiễm đầy thẹn thùng và si mê, rồi khẽ lẩm bẩm, giọng nói mang theo sự ngưỡng mộ không cách nào che giấu:
“Chị Uyển Uyển thật may mắn…”
Cô ta ngưỡng mộ điều gì, không cần nói cũng hiểu.
Từ khoảnh khắc đó trở đi,…