🔒 Nội dung chương này đang bị khóa
Miễn phí chương 1–2. Bạn đang xem chương 8.
Hãy mở liên kết bên dưới để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LK5HlVyng(Sau khi mở liên kết, quay lại trang này và tải lại nếu cần.)
“Nếu không, tôi chắc chắn sẽ chết ở đó.”
Tôi nhìn nụ cười đẫm nước mắt của cô ta, ánh mắt đầy tuyệt vọng. Lẽ ra, tôi nên rộng lượng mà nói một câu an ủi.
Nhưng tôi không làm được.
Tôi chỉ liếc cô ta một cái, nhàn nhạt nhắc:
“Tòa tuyên rồi. Cô vẫn sẽ phải chết thôi.”
Nhìn vẻ mặt cô ta từ vui mừng chuyển sang tuyệt vọng, tôi lại lạnh nhạt bổ sung:
“Không cần cảm ơn. Đây là điều tôi nên làm.”
Tạ Bỉnh Văn ngồi cùng tôi ở ghế sau xe, vừa cười vừa bắt chước giọng tôi:
“Tòa tuyên rồi~”
“Cô vẫn phải chết~”
“Không cần cảm ơn~” – Tạ Bỉnh Văn vừa cười vừa nhìn tôi: “Nên làm thôi~”
“Hạ Thư, em thật biết cách rắc muối vào vết thương đấy.”
Tôi nhìn thấy cậu ấy cười đến mức không ngậm được miệng, còn chưa kịp nói gì, Tạ Bỉnh Văn đã đưa tay xoa đầu tôi, hỏi:
“Mệt không?”
Tôi và Tạ Bỉnh Văn lớn lên cùng nhau.
Sau này tôi học đại học ở Hải Thành, nhà họ Tạ thì dọn ra nước ngoài.
Mấy năm gần đây mới quay về.
Anh ấy luôn nói tôi thay đổi nhiều.
Nhưng thật ra không phải thay đổi.
Chỉ là cuộc đời ép tôi phải bước về phía trước.
Tôi đưa tay lấy viên kẹo dâu trong áo khoác của Tạ Bỉnh Văn, nhét vào miệng.
“Cũng ổn thôi.”
“Dù sao, con người luôn phải nhìn về phía trước.”
Từ nhỏ tôi đã sống trong gia đình…