🔒 Nội dung chương này đang bị khóa
Miễn phí chương 1–2. Bạn đang xem chương 4.
Hãy mở liên kết bên dưới để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LK5HlVyng(Sau khi mở liên kết, quay lại trang này và tải lại nếu cần.)
“Hạ Thư.”
Giang Hàn Chu túm lấy cổ tay tôi.
“Tôi đã nói rồi, tôi có thể giải thích!”
“Tại sao cô cứ phải làm căng như vậy? Cô có biết không, vì cái tính trẻ con của cô mà công việc của tôi cũng suýt tiêu rồi!”
Anh ta siết tay mạnh hơn, khiến tôi đau đến chau mày, nhưng anh ta vẫn giận dữ quát:
“Cô mau theo tôi đi xin lỗi đối tác!”
“Nếu không—”
“Hạ Thư, tôi sẽ không tha cho cô!”
Có lẽ mấy ngày trong trại tạm giam khiến Giang Hàn Chu ăn không ngon, ngủ không yên, không ai lo lót cho anh ta, cũng chẳng ai đón khi được thả ra.
Anh ta vẫn mặc bộ đồ từng thay Lâm Du Du đi gây chuyện, mặt mũi vẫn còn cái vẻ ngạo mạn không biết điều.
Nhìn Giang Hàn Chu phát điên trước mặt, cả người tôi nổi da gà.
Tôi không nói nhiều, giơ tay túm lấy tóc anh ta, kéo đầu đập mạnh vào nóc xe.
Máu thấm ra trán, tôi bật cười lạnh:
“Giang Hàn Chu, dám ra lệnh cho tôi à?”
“Anh tưởng mình là cái thá gì?”
Tôi xoa cổ tay sưng đỏ, nhìn anh ta ôm trán, máu chảy ròng ròng, vỗ tay một cái.
Vệ sĩ đi cùng lập tức vây kín người.
“Anh đã tự dâng đầu tới cửa rồi,” tôi cười lạnh, “vậy thì để tôi tiễn anh một đoạn.”
Giang Hàn Chu là người sĩ diện nhất.
Ba năm làm chồng tôi, tôi đã cho anh ta đủ thể diện.
Giờ đã muốn lật mặt, …