🔒 Nội dung chương này đang bị khóa
Miễn phí chương 1–2. Bạn đang xem chương 4.
Hãy mở liên kết bên dưới để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LK5HlVyng(Sau khi mở liên kết, quay lại trang này và tải lại nếu cần.)
“Con gái nhà cô mới là củ khoai lang nóng bỏng tay ấy, cô là cái thá gì!”
“Chuyện nhà tôi, chưa tới lượt người ngoài như cô xen vào!”
Mẹ tức giận cúp máy.
Thật ra không chỉ có lần này, trước đây cũng từng có người đến mai mối cho tôi.
Nhà trai không phải thần kinh thì cũng là ngốc, hoặc giống tôi — đều là người khuyết tật.
Họ nói phụ nữ chỉ cần có tử cung là có giá trị, là có thể gả đi được.
Ba mẹ không nỡ để tôi đến nhà người khác bị chà đạp, cắn răng chống đỡ, dẫn tôi sống qua ngày.
Tôi đau lòng ôm lấy mẹ.
Oán hận ông trời biết bao, tại sao không cho người mẹ tốt như vậy hai đứa con gái khỏe mạnh.
Mẹ đứng ngoài phòng tôi mà càu nhàu:
“Gia Dụ, con có thể hiểu chuyện một chút không!”
“Đừng có hở ra là giận dỗi thế!”
“Mấy hôm nay mẹ bận chuyện của chị con, quay cuồng đến choáng đầu nên mới lơ là con.”
“Đừng giận nữa! Không thì mẹ cũng giận theo đấy!”
“Mẹ đi làm đây! Lúc về mà thấy cơm trên bàn không động tới thì đừng trách mẹ nổi nóng!”
Tôi đứng trước mặt bà, nước mắt chảy thành dòng.
Tiếc là… bà chẳng nhìn thấy gì cả.
Mười hai giờ trưa, mẹ giống như đồng hồ báo thức, đúng giờ trở về nhà.
Vội vàng nấu cơm, vừa nấu vừa lớn tiếng thúc giục tôi:
“Gia Dụ, đến giờ đi phục hồi rồi, mau ra…